Vụ giết người tại một đất nước xa lạ

Ngày 04 tháng 01 năm 2024

Đêm qua, là một đêm mệt mỏi và kinh hoàng khi tôi gặp phải một giấc mơ quá chân thực. Tôi phải viết ra ngay những gì mình còn nhớ bởi vì có những giấc mơ xảy ra ở đời thực đến 80-90 %. Những lần trước tôi đã không viết, cho tới lần này, khi sáng thức dậy, tôi đọc được những vụ án của một tài tử điện ảnh ở đất nước mặt trời mọc và chợt nhớ ra giấc mơ của mình.

Câu chuyện bắt đầu từ việc tôi đi du lịch nước ngoài cùng một nhóm bạn, không nhớ rõ nhóm bạn này là đi team building theo công ty hay đi theo những nhóm bạn có cặp đôi yêu đương trong đó.
Trong một khu resort rất đẹo, nnhaf lá, phong cách rất thiên nhiên, quây quần đầm ấm, giống như ở một bản làng nào đó ở Hàn Quốc vậy.

Rồi một chị bạn tôi nói có chuyện, cần về Việt Nam gấp, nên rủ tôi đưa chị ấy ra sân bay về Việt Nam trước sau đó tôi sẽ quay trở lại với mọi người ở đây sau. Tôi đồng ý đi cùng chị.
Trên đường đi chúng tôi có rẽ vào một quán cafe nhỏ, nhưng khá đông những bạn trẻ, chúng tôi ngồi uống cafe nhìn xung quanh và trò chuyện vui vẻ. Tôi còn lấy điện thoại ra cập nhật tình hình với đám bạn và tụi nó cũng vậy.
Chị bạn tôi có một cuộc gọi gì đó, nghe chừng rất khẩn cấp, thấy rõ trên gương mặt chị sự cau mày và khó chịu. Rồi chị đứng dậy thanh toán tiền và giục tôi đi. Bước ra khỏi quán cafe là hâi hướng để bắt tàu điện ngầm khác nhau. Chúng tôi đã hỏi được một người và biết được hướng bắt tàu điện ngầm đi đến sân bay.
Lúc này tôi có hơi lơ là và không để ý thế nên cắm mặt vào điện thoại và phó mặc cho người chị của mình và tôi cứ đi theo chị như một lẽ tất nhiên.
Tàu điện ngầm đúng là nhanh, chúng tơi đã tới nơi, chỉ còn cách khu vực làm thủ tục bay vài trăm mét. Khi này chị nhờ tôi đứng bên ngoài trông đồ giúp chị để chị đi vệ sinh.
Khúc này bắt đầu một hành trình kinh hoàng của tôi. Cảm giác chân thực vô cùng, nó làm tôi sợ và bóp nghẹt tim khi viết tới những dòng này.
Tôi còn nhớ như in, mình ngồi trên một bậc thang cao và rộng, khu vực giao giữa hầm điện ngầm và trên mặt đất ( chỗ đó trên thực tế tôi chưa đi bao giờ nhưng tôi không mong thực tế có một nơi như thế, cũng càng không mong điều tương tự sẽ xảy ra với ai đó ở khu vực đó trong tương lai). Bậc thang cao dốc và khá rộng. Có khá nhiều người ngồi nghỉ chân như tôi. Bên phải tôi là đống hành lý của chị. Bên trái tôi, là một bức tường ngăn, đi xuống bậc thang, rẽ trái vòng qua bức tường đó là nhà vệ sinh.
Tôi cũng chỉ nghĩ đợi chị một lúc, nhưng sau khi chụp ảnh gửi tin nhắn cho đám bạn, và tìm đường để lát về kiểu gì thì một hồi lâu ngẩng lên vẫn chưa thấy chị ra. Tôi có gọi điện hỏi nhưng chị không nghe máy, tôi vào nhà vệ sinh nhưng lại không đi vào hẳn bên trong vì đồ của chị còn đang để ở cầu thang nên tôi chỉ đi xuống và ngó vào trong nhà vệ sinh gọi với vào thôi.
Vẫn thấy chị ấy thưa,. Tôi nhớ tôi giục chị ấy 3 lần, vẫn thấy chị ấy nói đây, chị đây, đợi chị chút. Chỉ nghe thấy tiếng nhưng tôi hoàn toàn không thấy người.
Tôi đợi từ lúc có rất đông người ngồi nghỉ chân cùng mình cho tới lúc trời bắt đầu tối. Tôi chợt lo sợ. Lúc đó tôi chỉ lo sợ chị bị nhỡ chuyến bay và tôi không thể đi về khu tập trung team building được. Vì đường tối, ở một đất nước xa lạ, tôi rất sợ mình không thể đi một mình được. Bất đồng ngôn ngữ, cộng với việc khu team building của tụi tôi rất xa thành phố nữa.
Tôi quyết đi vào gọi chị thì...một cảnh tượng kinh hoàng trước mặt tôi, tôi sốc như mất trí luôn đoạn đó. Chị ấy bị sát hại. Chỉ có vết máu dưới sàn và không còn thấy xác chị đâu nữa. Tôi hoang mang hoảng sợ, gọi điện cho cảnh sát.
Cảnh sát tới, khó khăn giao tiếp bằng ngôn ngữ khác lạ, may có người hiểu tiếng Việt của tôi. Tôi đi vào phòng điều hành cùng cảnh sát yêu cầu check camera khu vực xảy ra vụ án. Tôi nhớ là tôi yêu cầu trích xuất lúc 6-8 giờ tối.
Họ mở cho tôi một cái gì đó mà tôi không thể hiểu nổi, không phải hình ảnh camera khu vực đó. Tôi còn nhớ tôi yêu cầu lại lần 2, rằng CCTV chứ không phải là yêu cầu mở kênh truyền hình. Nhưng họ không mở được đoạn đó, họ có sự dấu diếm gì đó trong sự việc này.
Anh cảnh sát nói tiếng Việt lúc đó cũng bất lực và đành lấy băng ghi hình và mọi thứ ở khu vực đó ngày hôm đấy mang về đồn....
Cảm giác bất lực thực sự vì một vụ án chưa thể tìm được hung thủ nhưng cảm nhận không có sự hợp tác phối hợp điều tra ở nơi này. 
Sau một đêm không ngủ thì cảnh sát nói tôi cứ về nghỉ và khi nào có thông tin mới nhất về điều tra trên thì sẽ gọi lại cho tôi.
Vậy là bằng một cách nào đó tôi lại quay lại quán cafe lúc đầu hai chị em ngồi. Tôi nhớ lại hành trình ngày hôm qua của mình và chị. Để tôi đi lại hành trình đó, nhớ từng chi tiết xem cuộc gọi của chị là ai gọi tới, và là gì? Liệu có ai đó theo dõi chúng tôi trên đường không? Có biến thái hay không? 
Hay cả thuyết âm mưu chị giả vờ làm điều đó với tôi tôi cũng đưa ra.
Bạn có biết cái cảm giác vừa trải qua một đêm kinh hoàng ở một nơi xa lạ, không có một ai như thế nào chưa? Bạn còn không biết tìm cách nào để đi về đúng địa điểm team building lúc đầu của mình nữa. Nó thật đáng sợ. Cảm giác tuyệt vọng vô cùng.
Tôi có quay lại chỗ nhà vệ sinh đó, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ chỉ sau 1 đêm. Không còn manh mối gì khác, tôi có gặp một nhóm người Việt đi du lịch đang nghỉ chân tại đây, và tôi có xin họ cho nhập đoàn đi cùng một đoạn. 
.......

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Top Sản Phẩm Chăm Sóc Da Trị Rạn Da: Bí Quyết Giúp Da Mềm Mại, Đàn Hồi

Lời khuyên chọn sữa cho bé 2 tuổi: Phát triển toàn diện và tăng cường sức đề kháng

Xịt cố định lớp trang điểm giá rẻ nên tham khảo - Xịt fix make up